thấy tôi không phản ứng, anh ấy đứng dậy và đi đến giường của em họ tôi là Ester. Anh lấy tay bịt miệng cô lại, cô giật mình tỉnh giấc, đặt một ngón tay vào miệng cô, anh thì thầm: -đừng sợ, là anh đây- ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào nên gần như không nhúc nhích, anh nhìn về phía giường của Esther Cô ngồi xuống và ôm chú tôi, tôi hỏi chú: – sao chú đi lâu thế? – Anh ta đáp: – Tôi phải đợi cho đến khi mọi người đã ngủ. Em đợi anh à?- -Tất nhiên rồi! Nhưng mà anh không đến thì em ngủ quên mất- Cậu tôi ôm cô ấy thì thầm: -Chúng ta phải nhanh lên, kẻo em họ của anh thức dậy.-